Thời gian là một người mẹ (Time Is a Mother) | Ocean Vuong
THỜI GIAN LÀ MỘT NGƯỜI MẸ
(TIME IS A MOTHER)
Tập thơ của Ocean Vuong (Penguin, 2022)
Nhật Nam trích dịch.
- 1 -
CON BÒ MỘNG
Hắn đứng một mình ở sân sau, tối tăm
đêm chuyển tía quanh thân hắn.
Tôi không có lựa chọn. Tôi mở cửa
& bước ra. Gió
trên những cành cây. Hắn nhìn tôi với đôi mắt
xanh dầu hoả. Mi muốn gì? Tôi hỏi, mà không nhớ rằng
tôi không có ngôn ngữ. Hắn vẫn cứ thở,
để còn sống. Tôi đã là một thằng nhóc––
nghĩa là tôi đã giết chết
tuổi thơ tôi. & như mọi kẻ giết chóc, chúa của tôi
là sự lặng yên. Chúa tôi ơi, hắn vẫn còn nguyên
ở đó. Như một thứ được cầu nguyện
bởi một người đàn ông không miệng. Cái đèn màu lục lam
xoay tròn trong hốc của nó. Tôi không
muốn hắn. Tôi không muốn hắn
đẹp đẽ––mà cần cái đẹp
phải hơn cả nỗi đau phải đủ dịu êm
để giữ, tôi
với lấy hắn. Tôi chạm tới––không phải con bò mộng––
mà những vực sâu. Không phải một lời đáp mà là
một lối vào mang hình hài
một con thú. Như tôi.
_____________________
Bài thơ được viết toàn bộ ở thì quá khứ. (ND)
(Vuong, Ocean. "The Bull." Time Is a Mother, Penguin, 2022, p. 1)
- 2 -
CON KHỦNG LONG CUỐI CÙNG
Họ hỏi ta rằng lúc ấy ra sao, ta bảo họ
tưởng tượng được sinh ra trong nhà an dưỡng
vùi trong lửa đỏ. Khi người thân ta tàn rụi, ta đứng đó
co một chân, giương hai tay, khép hai mắt & nghĩ:
cây cây cây khi cái chết sượt qua ta––toàn thây.
Ta đã chẳng hay chúa nhìn thấy ở nòi ta một nỗ lực thất bại
để đến thiên đường. Chẳng hay đôi mắt ta có ba
tông màu trắng nhưng chỉ có một hình bóng
của mẹ ta. Bà đang đứng dưới một tán hồng sâm
cổ xưa, buồn vì thời gian của bà trên cõi trần là mọi thứ
bà có. Ô con người, ta không giận ngươi vì ngươi đã thắng
mà vì ngươi đã chẳng ước ao thêm. Hoàng đế
của ngôn ngữ, cớ sao ngươi không làm chủ chữ Không
mà không lãng quên chữ Có? Tất nhiên, chúng ta có thể
hôn nhau nếu ngươi bằng lòng, nhưng ta cảnh báo ngươi đây––
mãnh liệt đấy. Đôi khi ta thấy trọng lực
như thế này: Thành thực một cách tàn nhẫn thì... & rồi
thao thao bất tuyệt. Ta đoán điều ta muốn nói
chính là ta đã ăn trái táo chẳng phải vì người đàn ông kia đã nói dối
khi hắn bảo ta đã sinh ra từ xương sườn hắn
mà vì ta muốn lấp đầy chính ta bằng nỗi đói khát mà nó
dành cho mặt đất, nơi xương cốt của giống nòi ta
vẫn còn mơ về ta. Ta cược ánh sáng trên trang này
còn chưa được phát minh. Ta cược ngươi chẳng từng đoán
rằng cái mông của ta một thời là kỳ quan
nơi xóm nhỏ. Rằng mấy con khủng long ba sừng say sưa
khi ta nhảy múa. Làm sao mà một thời, sau hàng tuần
nắng hạn, ta đã bước xuyên qua tiếng cười của cha mình
chỉ để cảm nhận cơn mưa. Ô kẻ lang thang trong gió táp, kẻ goá hy vọng
& những tràng cười. Ô người chị, hạt giống đã gieo––giúp ta––
Ta sinh ra để chết nhưng ta còn đây để ở.
(Vuong, Ocean. "The Last Dinosaur." Time Is a Mother, Penguin, 2022, p. 29–30)
- 3 -
MỚN NƯỚC
Nếu tôi thức dậy & Tàu cứu thế
Tàu cứu thế đã
mất rồi
Nếu có một thứ đang run rẩy
kế bên tôi
Nếu tuyết trên tóc anh ấy
là hết thảy những gì sót lại
của ngọn lửa
Nếu tụi tôi chạy qua vườn hoa quả
miệng hai đứa
há rộng
& vẫn quá bé
cho tiếng amen
Nếu tôi nhập tịch chính tôi
vào cái bóng
của một con sóng cả
Ít nhất là để giữ lấy
bằng cách mở ra––
bằng miền cực lạc
thì hãy cho tôi thứ này
ngày thứ tám
hãy để tôi tiến vào
cõi có gần-như-đã-hoá-không này
như cách mà cái chết lấp đầy
bất cứ thứ gì
mà không chừa dấu vết
(Vuong, Ocean. "Waterline." Time Is a Mother, Penguin, 2022, p. 49)
- 4 -
NGHỆ THUẬT THI CA NHƯ HOÁ CÔNG
Và Thiên Chúa đã thấy rằng ánh sáng thực tốt lành.
–– Sáng thế 1:4
Bởi cánh bướm vàng
rập rờn trong bùn đen
đã là một từ
bị ngôn ngữ của nó bỏ rơi.
Bởi không còn ai
bước tới––& ta đã
hết lý do.
Nên ta đã gom những nắm
tro, đen như mực,
nhào nện chúng
thành cốt tuỷ, thành
một khối sọ dày
đủ để cất giữ
lời nguyền êm ái
của những giấc mơ. Phải, ta đã định
nhân từ––
nhưng chỉ làm được đến vậy
ấy là xây một cái lồng
bao lấy con tim. Hai mí chớp
phủ lên đôi mắt. Phải,
ta đã cho nó đôi tay
dẫu biết
rằng để kéo miếng đất sét ấy dài ra
thành năm lưỡi sáng loà,
ta đã đi
xa quá. Bởi ta cũng đã
cần một chốn
dung thân. Nên ta đã nhúng
những ngón tay ta trở vào
trong lửa, cạy mở
hàm dưới
đến khi vết thương rộng ra
thành một cuống họng,
đến khi từng chiếc lá rung rinh ánh bạc
với tiếng thét ấy
thê thảm vô cùng
& ta đã xong
& nó là con người.
_____________________
Bài thơ từng được đăng trên Poetry Foundation với tựa đề "Essay on Craft". (ND)
(Vuong, Ocean. "Ars Poetica as the Maker." Time Is a Mother, Penguin Press, 2022, p. 81–82)
- 5 -
THUYỀN ĐỒ CHƠI
cho Tamir Rice
nhựa vàng
biển đen
mảnh vỡ hình con mắt
trên tấm bản đồ tối sầm
giờ chẳng có bờ
để đến––hay
để rời
chẳng có gió chỉ có
sự chờ đợi này
thứ đẩy bạn đi
như thể những giây
có thể bước vào đó
& chẳng bao giờ rời bỏ
thuyền đồ chơi––không mái chèo
mỗi con sóng
một chiếc đèn xanh
vượt thời gian
thuyền đồ chơi
chiếc lá đồ chơi rụng
từ một cái cây đồ chơi
đang đợi
đang đợi
như thể bầy
sẻ*
thưa đi trên đầu bạn
chưa bị
tên của chúng
xuyên thủng
_____________________
* Bản gốc: “waiting/ as if the sp-/ arrows”. Tác giả nhận ra trong từ “sparrow” (chim sẻ) có chứa “arrow” (mũi tên). Do đó mới có ý thơ cuối: bầy sẻ chưa bị tên của chúng xuyên thủng. Trùng hợp thay, trong tiếng Việt, “tên” (name) đồng âm với “tên” (arrow). (ND)
(Vuong, Ocean. "Toy Boat." Time Is a Mother, Penguin Press, 2022, p. 83–84)
- 6 -
ĐIỂM GỢI*
Theo Smithsonian, từ 1830 đến 1935, có hơn 350 vụ tư hình** được ghi chép qua loa tại California, các nạn nhân chủ yếu là người gốc Mexico, Trung Quốc và Mỹ bản địa.
Ở đây có ánh nắng, đủ vàng để đem tới ngân hàng. Có hoa thủy tiên và cỏ mao hương. Chúng tôi đã làm điều này cho bạn bằng đôi bàn tay mình. Hãy nhìn đôi bàn tay chúng tôi, họ nói. Không có gì để che giấu. Nhưng bạn nhìn kỹ hơn và thấy, trong tấm ảnh ấy, một bóng đen làm nhuộm lên đất, phủ lên những bông hoa nâu đỏ, vất vưởng mình nó. Một cái hố trên đất. Và bạn tự hỏi liệu nó có phải là lối vào hay có chăng là dấu vết của một thứ cao hơn, một thứ đang rời đi trên đôi cánh. Vâng, nó chỉ là một con chim, họ nói. Một vệt nhoè, lỗi của máy ảnh. Một sản phẩm của thời đại nó. Đây hoàn toàn là sản phẩm của thời đại. Hãy nhìn ánh nắng, họ nói. Cách mà nó chiếu xuyên qua. Mấy thứ lồ lộ mà chẳng ai hay. Hãy nhìn, hồi ấy còn rất nhiều không gian. Và hẳn là bạn nhìn. Bạn nhìn và nhìn và đó là sự thật. Có quá nhiều không khí phải giải thích. Nhưng đôi mắt bạn hướng trở lại vào một mặt trăng đen sà xuống đất. Dấu chấm câu nguyên cỡ không được thốt ra. Ký ức của một cái bóng mới xác tín làm sao, bạn nghĩ. Làm sao mà bạn gần như có thể thấy ai đã làm nên đường cong của nó. Giờ, nếu có thể xin bạn hãy nhìn trực tiếp phía trên, họ nói. Vẫn còn có bầu trời. Xanh như con mắt duy nhất đè nặng lên chúng ta. Chẳng có gì để che giấu dưới mặt trời này. Và tay bạn đưa tới cổ họng, để chắc rằng bạn vẫn còn là người nói, rằng tiếng Anh vẫn được coi là chỗ hỏng hóc của bạn. Rằng nó chưa chảy thành một vũng đen như mực ở dưới chân bạn. Bạn lần tìm cổ họng của mình vì lịch sử đã chứng minh cái sọ được người đào huyệt nắm trong tay thường là cái sọ đang ẩn sau gương mặt bạn. Nhưng đây là những bông cúc đấy, họ nói. Và đây là những con ngựa. Chúng tôi đã chỉnh sửa chúng để phục vụ niềm vui thưởng lãm của bạn. Chúng tôi đã chạm và chỉnh sửa. Giờ, nếu bạn đi đường này, họ nói, sẽ còn nhiều điều thú vị hơn để xem.
_____________________
* Tựa đề gốc của bài thơ là "The Punctum", liên văn bản đến thuật ngữ "punctum" mà Roland Barthes sử dụng, trong cuốn sách "Camera Lucida: Reflections on Photography" (1980), để mô tả một chi tiết hay khoảnh khắc cụ thể trong một bức ảnh, có khả năng xuyên thấu vào nhận thức của người xem, để lại ấn tượng lâu dài hoặc sự cộng hưởng cảm xúc nơi người xem. Trong bài thơ, Ocean Vuong miêu tả trải nghiệm của một chủ thể khi xem một bức ảnh, mà punctum của bức ảnh đó chính là cái bóng của người bị xử tư hình, tượng trưng cho bạo lực và bất công của lịch sử vẫn ám ảnh và ảnh hưởng đến hiện tại. (ND)
** Tư hình (lynching) là một hình thức trừng phạt hoặc trả thù mà không có thủ tục tố tụng hợp pháp, thường bằng cách treo cổ. Tư hình phổ biến nhất ở Hoa Kỳ vào cuối thế kỷ 19 – đầu thế kỷ 20, là hiện thân của bạo lực phân biệt chủng tộc. (ND)
(Vuong, Ocean. "The Punctum." Time Is a Mother, Penguin, 2022, p. 85–86)
- 7 -
SUÝT NỮA LÀ NGƯỜI
Đã một thời gian dài kể từ thân tôi.
Kham không nổi, tôi để nó xuống
đất như cách cha tôi
gieo hạt xí ngầu. Đã một thời gian dài kể từ
thời gian. Nhưng hồi ấy tôi còn trọng lượng. Còn chất
& gân, tổn thương cậu có thể thấy
khi nhìn vào giữa hai bàn tay mình & nghe
máu chảy. Họ bảo tôi đó gọi là đọc,
quá muộn. Nhưng quá muộn. Tôi đỏ. Tôi rành thạo
ngôn ngữ & vây quanh tôi
là những hồn ma. Tôi đã dùng đến kho chứa
những động từ quá cố của mình & đột nhập
vào một thư khố của những cơ hội lần hai,
phòng cấp cứu. Ở đó họ đã băng bó
đầu tôi, trong khi những con chữ đen
cứ mãi xuyên thấm,
như thế này. Hồi ấy, tôi còn không thể
khiến tụi con trai để mắt tới tôi
cả khi khoác cái áo bò được nhất.
Ấy là năm 2006 hay 1985 hay .327.
Quả là một thời đáng sống! họ nói,
lần này to hơn, nhiều súng trường hơn.
Tôi đã kể cậu chưa? Tôi xuất thân từ một dân tộc làm điêu khắc
mà đống đổ nát là tuyệt tác của dân tôi. Chúng tôi
đã cố. Khiếm nhã, nín thinh, tóc bát úp & tiểu đường,
tôi đã có một niềm cảm thương. Những tấm sàn kêu kẽo kẹt
khi tôi khóc bất động bên cửa sổ phòng hồi sức.
Nếu từ ngữ, như họ quả quyết, không có trọng lượng
trong thế giới của chúng tôi, cớ sao chúng tôi cứ
mãi chìm, vậy Bác sĩ––ý tôi là Chúa––cớ sao nước lại nuốt
những bàn tay suýt nữa là người của chúng tôi
khi chúng tôi hát? Như thế này.
(Vuong, Ocean. "Almost Human." Time Is a Mother, Penguin, 2022, p. 94–95)
- 8 -
ROSE THÂN THƯƠNG
Tôi đã chứng kiến thân thể mẹ tôi, đau bệnh rồi hấp hối.
––Roland Barthes
Giờ để con bắt đầu lại
rằng mẹ không còn nữa Mẹ à
nếu mẹ đang đọc những dòng này thì mẹ đã sống qua
cuộc đời mẹ và bước vào trong đây nếu
mẹ đang đọc những dòng này
thì viên đạn chưa hề biết chúng ta
nhưng con biết Mẹ à mẹ không thể
đọc napalm rơi trên mái trường quê
của mẹ hồi sáu tuổi & mọi sự
là thế đấy họ bảo một từ
chỉ là thứ mà nó
biểu đạt nhờ đó con mới biết rằng
mũi tên trong lưng con
nghĩa là cuối cùng con
cũng xinh đẹp một từ như viên đạn
la cà trong một chiều
hổ phách trên đường nó đi
tới ý nghĩa cuốn sách mở ra như
một cánh cửa nhưng cuốn duy nhất mẹ
từng đọc là một cái quan tài hai nắp
của nó đóng sập trên những chuyện thương cảm
về một người em trai con chỉ vào
mẹ vào con hôm nay một thứ Năm con
đã đi một mình một quãng đường dài
mà không được cứ dừng lại
để chạm vào cái bóng của con phòng khi
cảm xúc là chân lý duy nhất
& ở dưới đó
ở đó giữa ngón cái & ngón trỏ
một con kiến chạy vòng tròn rồi zigzag
con đã khao khát ý nghĩa nhưng giờ lại nghĩ
ấy chỉ là gánh nặng nó đang mang
khiến nó lảo đảo: một con kiến khác
cong queo & lạnh ngắt được nó vác
trên đôi vai chúng trông như một cặp
trích dẫn thiếu mất lời người ta nói
chúng có thể chở nặng gấp 5,000 lần thân chúng
nhưng thường là những mẩu bánh mì
thay vì những người anh em được mang
về nhà nhưng đi quá xa
nghĩa là thừa nhận ngày tàn ở đâu đó
thay vì ở đây không không Mẹ ơi đây
là tên mẹ mà con nói và chỉ
vào chữ Hồng trên giấy khai sanh mỏng manh
như bụi Hồng mà con nói nghĩa là
hoa hồng con đặt ngón tay mẹ lên một bông
quen thuộc quá nó trông thật giả tạo
những cánh hoa nhựa đỏ đẫm keo mà con sẽ chẳng
đưa nó vào thơ của mình con chối từ
diện mạo của nó––phần đầu quá khổ
sáo mòn sờn đi ở rìa
giống như một thứ bị đạn
đâm rách con được sinh ra
bởi mẹ đang đói khổ nhưng
làm sao có thứ gì có thể
được tìm thấy chỉ với hai bàn tay
chỉ với hai bàn tay mẹ đã ném phịch
một bịch cá cơm thừa vào hũ kiếng
ngày trôi bình yên chờn vờn một làn gió nhẹ
trong ánh hổ phách trên đầu chúng ta
những nhánh cây New England màu xám không chạm
mà đong đưa để làm nước mắm mẹ bảo
con phải mang cái mùi những cái xác
được muối & nghiền cả năm trong một cái hũ cao
bằng một thằng bé chúng đã rơi xuống với những tiếng
thùm thụp trơn tru như những viên đạn mỗi từ phải dừng lại
ở một chỗ––cớ sao không phải một thi sĩ
da vàng con thêm nước mắm vào, con lấy
nước mắm ra con nhảy
trên dòng kẻ tới khi con là dòng kẻ
mà chúng xen ngang hoặc gạch bỏ
chúng gần như đã giết con
mẹ bảo vì là da trắng
với cái thông toa-lét mẹ đã nhấn xác cá
xuống tiếng xuơng cá vỡ như sỏi
đường tĩnh mạch tím trên cổ tay mẹ ánh lên
cha của mẹ là một người lính da trắng
tóc mẹ hổ phách mẹ nói vậy họ đã nói mẹ
phản bội gọi mẹ là ma
nữ họ đã trét cứt bò lên mặt mẹ
ở chợ để làm cho mẹ nâu
như con & cha con những ánh mắt dữ
từ trong cái hũ họ bắn em trai của mẹ mẹ nói và nhìn xuống
nhưng né tránh những ánh mắt
đã chết em trai nhỏ của mẹ
nếu đọc nghĩa là sống đồng thời
trong hai thế giới vậy cớ sao
chú ấy không ở đây Ben đã nói ta có thể làm
bất kể điều gì trong một bài thơ
nên con đã bước ngay ra khỏi đó để bước vào
trong này được nhập vào tức là
được định nghĩa lại viên đạn có được tên của nó
bằng cách xô đẩy thịt vào nhau con đã bị đánh động
bởi những từ ta nói hằng ngày con đã bị bắt giữ
bởi đoạn này nó xuyên qua con mở tung
con ra đôi mắt đang đọc này
chưa được chữa lành đã khép nhưng trĩu đầy ý nghĩa
nặng như chì mà những phần của nó
là biển đỏ ngầu trong con bắp gân suy thành mô mềm
máu con một sự phiên dịch vô biên
những lỗi sai trong bàn tay
bạn đọc một bông hồng toang hoác Hồng
con nói nó cũng có nghĩa là
màu hồng cái sắc thái mỗi viên đạn đều chạm tới
trước khi tìm thấy bản ngã đích thực của chúng Calvino đã nói
bản năng con người là cười
khi ai đó té ngã những tên lính
đã cười giòn giã khi chúng bắn
em trai mẹ đang chạy cái áo xanh
da trời của chú trở hồng trên mặt đất
giống loài ta tiến hoá thành thợ săn Calvino nói tiếp
cái thây ngã quỵ một tín hiệu
của thịt thà cho nên cơn đói khát dẫn tới niềm khoái lạc
chết người gần như hoàn hảo
mẹ cười mũi mẹ ở sâu
trong cái hũ bởi viên đạn
làm mẹ có thực bằng cách tước đi
ấy là điều hoàn hảo trong thơ ca văn bản
được khuếch đại bằng cách tẩy xoá đầy
sát khí dẫn tới nghệ thuật
không thể tránh khỏi tù nhân ban sơ
trong quan tài cẩm thạch của mình độ dài
bằng một con cá một dòng thời gian
chạy dọc trang giấy để ghi lại những ngày tháng
cái chết một phép đo
cách biệt đời sống
cái xác nở hoa
khi nó mục rữa thành Pink Rose Hồng Mẹ à
mẹ có đang đọc cái này không bạn đọc
thân mến bạn có phải mẹ tôi không nhưng
tôi không thể tìm thấy bà mà không có bạn nơi
này tôi đã xây bạn không thể
vào đây trong hàng tháng ròng thịt chúng
sẽ tan thành chất rữa nhầy màu nâu gần như
là nước xương sống cá rã ra
từng ngày cuối cùng là mùi hăng nồng
của những hồn ma mẹ đã nói mẹ đặt tên con
là biển nước bởi nó là thứ lớn nhất mẹ biết
chỉ sau ông trời con dán mắt vào những lớp óng bạc
lằn tối giữa hai con cá bị ép
là một ngón tay trong bóng đêm mà con nhẹ nhàng nhớ lại
trong bóng đêm ngón tay ông ấy
trên đôi môi con Mẹ à tiếng shhh của ông ấy
bạn của mẹ người đàn ông dõi theo con
khi mẹ làm ca
muộn ở nhà máy đồng hồ Timex cớ sao
con lại đang nghĩ tới điều ấy lúc này những cuống họng hổn hển
những cái vây lốm đốm mảng sáng hổ phách
của cánh cửa nhẹ nhàng lan rộng khi nó mở ra
shhh nghe như tiếng một con vật
bị dìm xuống nước khi mẹ khuấy tung
cái hũ hai cánh tay da trắng - da vàng những khúc ruột
cá màu hồng sủi bọt nhẹ nhàng mẹ phải
nhẹ nhàng nhớ lại người đàn ông ông ấy vẫn còn sống
trong những năm 90 khuôn mặt ông ấy một bông hồng đen
đang khép con à con à
con có biết thế nào là
mẹ đã nói vậy mà mồ hôi đổ trên cái hũ
là trở thành người duy nhất bị căm hờn người
duy nhất là kẻ thù da trắng của chính quê hương
con chính gương mặt
con cây cối chúng đang gào thét
trên đầu chúng ta lá đỏ đang rời cành những vết cắt nhỏ
trên trời xanh con đã dịu dàng chạm vào
khuỷu tay mẹ lũ cá bơi tròn
trong vòng xoáy liên miên đã qua của chúng
những con mắt mù loà không không Mẹ à con đã nói
mà hẫng đi nhịp thở con không biết
chuyện đó ra sao & con ngẩng
đầu mình hướng về phía vầng dương
rực rỡ xua tan
nếu mẹ đang đọc những dòng này thì
con đã sống qua cuộc đời con và bước vào cuộc đời mẹ
mẹ người đã nói với em trai mình rằng mẹ đang đói
nên chú ấy đã trộm con gà quay
nên chú ấy đã giấu nó dưới cái áo xanh
da trời & đó không phải
lỗi của mẹ bạn đọc à bạn đã phải
lao động bạn đã phải dậy
lúc trời tảng sáng màu xanh máu để nổ máy
xe của mình bạn đã pha
cà phê uống liền bằng cả hai tay
ăn bữa trưa là bánh mì Wonder chấm
sữa đặc trong bãi đậu xe
một mình bạn đã mua bút chì cho tôi bạn đọc à tôi
không thể nói nên tôi đã viết chính mình vào
thinh lặng nơi con đã đứng chờ mẹ Mẹ à
để mẹ đọc con mẹ có đọc con lúc này không mẹ có
nói lại câu mayday mayday mẹ đã mơ thấy
nhúng những mẩu gà
vào nước mắm khi mẹ trốn trong mấy cái hang
phía trên ngôi làng của mẹ mẹ là ma nữ
da trắng hồn ma đói ăn
nhưng mẹ lẽ ra không nên
đói đến thế mẹ nói và nhìn lên
những chiếc lá đỏ son xuyên qua bầu trời
xanh màu em trai mẹ hận cơn đói của mình những mạch máu
trên hai nắm tay mẹ cái hũ tất thảy thứ nước ép màu hổ phách
trống rỗng như một cái từ
một tâm trí không thốt thành lời đừng viết
về mẹ mình nữa người ta đã nói vậy
nhưng con không bao giờ có thể lấy đi
bông hồng ấy nó nở trở lại tựa như cái miệng hồng
của con làm sao
con có thể nói mẹ nghe điều này khi mẹ luôn
ở bên phải của ý nghĩa
khi nó đẩy mẹ xa hơn vào cõi
trắng làm sao con có thể nói rằng cái lỗ
trên lưng em trai mẹ không phải là
một phần của em trai mẹ mà người em trai
cách biệt của mẹ chú ấy vẫn đang chạy
ở đâu đó bởi con đã viết điều đó
ở thì hiện tại viên đạn bị giữ lại
ngay phía sau cái chết của chú một con côn trùng
mắc kẹt trong hổ phách con gà
cháy đen được chú ôm chặt vào ngực bụi bặm
bay lên từ đôi dép buộc quai
khi chú chạy nước rút về phía tương lai
nơi mẹ đang đứng chờ cạnh cửa sổ
méo mó vì mưa những bước chân ướt
trên đường Risley nhưng bạn đọc à
đó chỉ là đứa con trai bạn trở về nhà
lần nữa sau giờ học sau khi
đám du côn gí mặt nó vào đất bẩn
màu nâu giả sử con nói rằng ngón tay
nhanh nhất chỉ vào mẹ
là con đấy Mẹ ơi thì liệu mẹ có quay mặt đi
Con chỉ vào mẹ không không con đã đi
xuyên thẳng qua mẹ để lại một bông hồng màu hồng nóng rực
ngay giữa bệnh viện
ở Sài Gòn ơi bạn đọc người
không thể đọc
hay viết bạn đã viết một đứa con trai
vào trong thế giới này không bằng
một từ nào mà chỉ bằng một âm tiết thật là
giống như một viên đạn nhiệt của nó lấp đầy bạn
hôm nay một thứ Năm
(của chúng ta chứ chẳng phải của Vallejo) rải rác
mây một làn gió nhẹ tôi
quỳ gối để viết
tên chúng ta lên vỉa hè
& chờ cho những con chữ
báo hiệu một tương lai một
mũi tên chỉ vào một lối
thoát tôi nhìn chằm chằm & chằm chằm
tới khi trời quá tối để
đọc con kiến & người anh em của nó giờ đã
về nhà từ lâu đêm
dâng ngập bức tường bê-tông đen
hai cánh tay tôi mờ như những câu văn
chưa viết hết bạn đọc à tôi đã
vay mượn đời tôi
để trao cho bạn những thứ tốt đẹp nhất
của tôi & những từ này những
côn trùng cá cơm này
những viên đạn này được cứu vớt & bị lưu đày
bởi nghệ thuật Mẹ à nghệ thuật của con đấy những
thân xác này con đặt
cạnh nhau trên
trang giấy để nói với mẹ rằng
thì hiện tại của chúng ta
chưa hề quá muộn
(Vuong, Ocean. "Dear Rose." Time Is a Mother, Penguin, 2022, p. 96–108)
Nhận xét
Đăng nhận xét