Thở

Truyện ngắn | Tác giả: N.M.N.N.


Định đang thở. Mấy tỉ người còn sống khoẻ mạnh trên địa cầu cũng đang thở với Định. Phổi trái phổi phải của Định co rồi giãn đều đặn. Mấy tỉ người còn sống khoẻ mạnh trên địa cầu cũng vậy. Ô-xi phả ra từ trong hai cái ống dài hẹp cắm vào lỗ mũi Định làm Định thoải mái.

Vợ Định đang khuấy sữa trong cốc. Thìa chạm thành cốc kêu lách cách làm Định mở mắt.

“Anh đỡ rồi. Sao không về nhà ăn uống gì đi em?” Định nhìn vợ, thều thào.

Liên kéo màn cửa sổ. Nắng tràn trề. “Sáng sớm em có về dọn dẹp nhà cửa. Trên đường mua ổ bánh mì về ăn rồi quay lại đây.” Liên đặt cốc sữa xuống bàn sát đầu giường Định nằm. “Dậy rồi thì anh uống đi cho có sức,” chị giục.

“Ừ, để đấy lát anh uống,” Định ngồi dậy cùng với hai cái ống thở. “Bác Lý dặn anh phải thở đều đặn như này,” Định vừa nói vừa hít thở sâu, “thấy không?”

“Lẽ ra ông ấy phải cho em biết rõ tình hình của anh. Hôm qua khám ba lần, sáng chiều nói ổn, tối nói không sao.” Liên làu bàu rồi ra cửa đứng đợi bác sĩ Lý, hết nhìn đồng hồ đeo tay lại nhìn về cuối hành lang, một lát sau chị thấy bác sĩ Lý xuất hiện, lề mề bước tới, đi vào phòng.

Bác sĩ Lý khoác áo bờ-lu trắng, bên trong là thường phục. Túi áo trước ngực giắt cái bút bi. Tóc rẽ ngôi. Cổ ông không đeo thẻ tên dù hôm nay mới thứ năm. Ông đến gần giường Định, đảo mắt qua vài thứ trên màn hình máy móc tiếp oxy và điện tâm đồ. Ông gật gù, hình như mọi thứ đúng là đã ổn hoặc không sao. Dù vậy ông vẫn phải hỏi han bệnh nhân của mình cho đúng chức trách bác sĩ.

“Anh Định, anh có thấy khó thở nữa không? Cách hít thở tôi chỉ cho anh có hiệu quả không? Ừ, đấy. Cứ hít đều, thở chậm rãi. Tốt. Khá lắm. Đúng rồi đấy,” bác sĩ Lý vừa hỏi han vừa cười cho bệnh nhân không áp lực.

“Chồng tôi hồi phục hẳn chưa bác?” Liên hỏi. “Khi nào chồng tôi về nhà được?”

Bác sĩ Lý ra dấu cho Liên cùng đi ra ban công.

“Chị từ từ. Chồng chị nhập viện khuya hôm kia đúng không? Tôi không nghĩ anh ấy khỏe lại nhanh thế. Ấy, tôi không có ý rủa chồng chị nằm bệnh lâu hơn để bệnh viện tính thêm viện phí. Nhưng mà dù gì,” ông liếc nhìn Định đang nằm bên trong, “chồng chị vẫn nên ở lại ít nhất hết hôm nay để chúng tôi theo dõi. Những chứng bệnh bỗng từ đâu ập tới như chứng khó thở này luôn cần được theo dõi sát sao,” ông nhìn vào mắt Liên.

“Sáng sớm hôm qua bác nói chồng tôi đã qua cơn nguy hiểm, cả hôm qua vẫn ổn chả sao,” Liên nói.

“Vâng, vâng, hiện giờ anh Định cũng ổn,” bác sĩ Lý bước trở vào. “Chồng chị hồi phục nhanh. Chồng chị ổn. Chị đừng lo. Hết hôm nay không sao nữa thì xuất viện.”

“Lại ổn!” Liên nghĩ bực trong lòng, liếc ông Lý từ sau lưng.

“Em,” Định vẫy tay khẽ nói với vợ, “em về nhà ngủ nghỉ đi. Đêm qua có ngủ được mấy đâu,” Định lấy hơi hít thở sâu. “Ở đây có các cô điều dưỡng lo cho anh.”

Liên nghe vậy cũng hít sâu cho bình tĩnh lại. “Vậy em về rồi trưa mang cơm lên cho anh. Anh uống hết sữa đi.”

*

Liên chau mày đi dọc hành lang, cứ vài bước lại thở dài. Hôm qua chị xin nghỉ phép ba trên mười hai hôm để coi sóc chồng. Chị làm thuyết minh viên ở bảo tàng Hà Nội. Một ngày chị đọc thuộc làu mười lần bài giới thiệu để tiếp mười đoàn khách tham quan. Hình như tuần nào chị cũng gặp trớ trêu. Có lần ông khách nào đó một mực đôi co với chị rằng chuyện Âu Cơ do nhà nho thời Lê bịa ra. “Tôi không có thì giờ ở đây nhăng cuội với ông! Sao ông không ngậm mồm cho người khác được đi tiếp?” Chị hét vào mặt ông khách trong phòng trưng bày có hơn chục người đang đứng. Mười phút sau bảo tàng đổi thuyết minh viên cho đoàn khách. Mười phút sau nữa bảo tàng khiển trách và trừ chị một tháng lương.

“Quên béng cái chìa…” Liên lẩm bẩm khi chị chợt nhớ đã bỏ quên chìa khóa xe trong phòng bệnh của Định. Chị lật đật trở vào trong. Vừa đi chị vừa lấy làm lạ. Hôm nay là thứ năm sao công nhân viên chức từ bác sĩ, y tá đến bảo vệ, tạp vụ đều mặc thường phục hết.

“Định ơi,” Liên gọi chồng, mở cửa phòng bệnh. “Em lẩn thẩn. Em bỏ quên chìa khóa xe trên bàn rồi đi về tay không. Ngay đây này. Không bực mình ông Lý thì em đâu có quên,” chị nói với chồng.

Định không nói không rằng. Liên tiến lại giường.

“Anh ngủ rồi hả Định?” Chị cuối xuống gần mặt chồng. Chị nghĩ Định vẫn còn mệt. Nghe ông Lý nói đến chị còn mệt. Chợt chị để ý thấy lồng ngực chồng không phập phồng lên xuống.

“Định ơi,” chị vỗ nhẹ vào vai Định. Bất an, chị áp tai vào ngực chồng để rồi giật mình vì không nghe dấu hiệu cho thấy chồng chị đang thở. “Định ơi anh làm sao thế? Đừng có doạ em!” Chị hoảng hốt. Chị chỉ biết lay hai vai chồng chị.

Đột nhiên Định mở mắt, choàng mình, thở hồng hộc.

“Anh khó thở…” Mặt Định nhăn dúm dó hơn cả tấm ga giường. Đến cả thều thào cũng khó. Anh ghì chặt hai chiếc ống thở dài hẹp. Lồng ngực anh giật giật như thể đang cố rít khí sống vào.

Liên chạy vội ra cửa kêu bác sĩ. Nhưng chị không biết đâu mới là bác sĩ, hay chí ít là điều dưỡng, vì ai nấy đều mặc thường phục. Chị trở vào phòng. Chị bắt đầu mếu máo. Chị thốt ra gần như hết mọi thán từ tiếng Việt, trong khi đó Định đánh vật với cơn khó thở để làm theo phương pháp của bác sĩ Lý. Chục giây sau Định hết động tịnh. Chị hết lay vai rồi lại ấn ấn lên ngực chồng. Nhưng Định không tỉnh. Chị hét liên tục ai cứu chồng tôi với.

Lát sau một người đàn ông cùng một cô gái chạy vào. Người đàn ông kiểm tra điện tâm đồ của Định và lượng ô-xi trong ống thở. Tim Định còn đập. Người đàn ông đeo và áp ống nghe lên ngực Định, nói “gờ-lu-cô.” Cô gái bên cạnh bơm chất lỏng vào kim rồi tiêm vào cánh tay Định. Hai bàn tay Liên bấu chặt vào gấu quần. Chị hồi hộp thở đứt đoạn.

Cô gái tiêm xong một lát thì người đàn ông nói: “Bệnh nhân của bác sĩ Lý. Mạch đập đã ổn định. Đã thở trở lại rồi. Có thể do bệnh nhân bị hạ đường huyết nên tim mới đập nhanh và khó thở.”

Liên lấy tay áo quệt mồ hồi trên trán. “Rốt cuộc chồng tôi làm sao? Tôi lo quá,” chị hỏi bằng giọng rầu rĩ.

“Chị đừng lo. Bệnh nhân đã ổn định.” Người đàn ông quay sang nói với cô gái: “Em gọi anh Lý đến xem ca của mình.”

Cô gái gật và ra ngoài. Liên vẫn còn chưa hoàn hồn. Chị hít sâu vào rồi hỏi bằng giọng hơi đanh: “Chừng nào chồng tôi tỉnh?”

Ánh mắt người đàn ông vẫn dán vào Định. Người đàn ông lấy viết ghi mấy dòng vào bảng theo dõi bệnh nhân treo ở thành giường. “Chồng chị không có vấn đề gì ngay lúc này. Mà chị tên gì?” người đàn ông hỏi.

“Liên. Chồng tôi chừng nào tỉnh?” Liên hỏi lại.

“Chị Liên,” người đàn ông nói, “chứng khó thở không phải bệnh gì nan y. Trường hợp của chồng chị có thể chỉ là hạ đường huyết…” Người đàn ông ngó đồng hồ. “Bây giờ bệnh nhân đã không sao. Tôi cho mời bác sĩ Lý rồi. Tôi biết chị đang sốt ruột nhưng chúng tôi cam đoan với chị bệnh nhân Định không tức ngực và khó thở trong một hai giờ nữa. Nhưng nếu chị thấy gì bất thường trong nhịp thở của chồng chị, chị lập tức ra gọi bác sĩ hoặc y tá.” Căn dặn Liên xong, người đàn ông rời phòng.

*

Liên cẩn thận ngồi cạnh giường đếm từng nhịp thở của Định. Ngồi một lúc chị đếm được ngực chồng phập phồng lên xuống một trăm hai mươi chu kỳ. Dường như nhịp thở của chị cũng bắt chước theo. Hết chu kỳ một trăm hai mốt chị chuyển sang chăm chú vào hai ống thở dài hẹp, nối với một xi-lanh đang hì hục lên xuống pít-tông để nén ô-xi vào ống thở. Ngực trái của Định nối với điện tâm đồ. Liên đảo mắt hướng về những đường trúc trắc lên xuống và giống nhau. Định vẫn hôn mê.

Một giờ sau, bác sĩ Lý mở cửa bước vào. Liên ngước nhìn ông, lắc đầu thở dài: “Chồng tôi anh ấy vẫn chưa tỉnh lại.”

“Vậy là chồng chị hôn mê được gần hai giờ rồi. Để tôi kiểm tra tình hình.”

Bác sĩ Lý vừa nói dứt, Liên bỗng thấy những ngón tay Định cử động. “Kìa bác,” Liên lay vai bác sĩ, “ngón tay chồng tôi vừa nhúc nhích!”

Bác sĩ Lý đến bên giường Định, đặt tay lên ngực Định bắt nhịp thở. Ông chỉnh máy thở của Định. “Thở đều đi anh Định!” Nét mặt của Định từ từ dãn ra. Hai phút sau thì không có những dấu hiệu nào cho thấy Định khó thở nữa.

“Mấu chốt của cách trị bệnh này là điều hòa lại phương pháp thở của chồng chị,” bác sĩ Lý giải thích cho Liên.

Định dần dần thở nhịp nhàng trở lại nhưng mắt vẫn chưa chịu mở.

“Nhưng không hiểu sao chồng chị đang ổn lại đột nhiên ngừng thở, rồi tỉnh dậy, rồi khó thở, rồi hôn mê. Bây giờ thở đều rồi vẫn hôn mê. Chị ở đây trông anh ấy cho tôi một chút.”

Liên không nói. Chị mong chồng chị mở mắt nhìn chị, trò chuyện với chị như hồi sáng. Đêm hôm kia hai vợ chồng đang bàn dở dang về chuyến du lịch hè, Định lên cơn khó thở. Chị không muốn chồng chị chập chờn tỉnh mê nữa. Lát sau chị thiếp đi trên ghế. Hình như chị mơ thấy Định và chị tiếp tục bàn về chuyến du lịch. Cả hai chọn được một khu nghỉ dưỡng ở Phuket được bốn nghìn tám người đánh giá bốn phẩy tám sao.

*

“Này chị Liên,” bác sĩ Lý vào phòng đánh thức Liên. “Tôi đã làm thủ tục cho anh Định chụp X-quang phổi,” ông nói, “bởi tôi chỉ đang muốn hiểu rõ nguyên nhân nào làm cho anh ấy không tỉnh lại.” Bác sĩ Lý lấy tay chùi mồ hôi. “Chắc chắn không phải do máy thở bất ổn. Nhịp thở của Định liên quan đến hoạt động của các nang phổi. Nhưng chị thấy đấy, hiện tại Định vẫn thở đều bình thường. Tôi sẽ cho tiêm thuốc để hạn chế rủi ro, nhưng trước hết phải X-quang cái đã.”

Liên thấy bác sĩ Lý chau mày mím môi. Vài phút sau, giường của Định được chuyển vào phòng chụp X-quang.

Liên nhân thời gian đi mua đồ ăn cho chồng chị tỉnh lại có cái ăn. Hai ngày nay chị nghe hai chục chữ ổn và một chục câu đừng lo. Chị chỉ còn biết tin bác sĩ Lý sẽ giúp chồng chị tỉnh lại và thở bình thường như mấy tỉ người đang sống trên địa cầu. Liên đi ra ngoài hành lang. Một giờ chiều trời nắng chang chang. Bệnh viện thưa người. Liên tiến ra phía thang máy. Cùng lúc có một người đàn bà mặc vest trắng bước lại gần chị.

“Chị có phải Lê Ngọc Liên không?” người đàn bà hỏi.

“Tôi đây,” Liên nói.

“Tôi là nhân viên phòng X-quang. Bác Lý nhắn rằng đã có kết quả chụp X-quang của chồng chị, bệnh nhân Đỗ Quang Định. Mời chị lên tầng năm của bệnh viện và rẽ vào phòng đầu tiên bên trái.”

Liên lên đến nơi và gõ cửa phòng X-quang.

“Mời chị vào,” bác sĩ Lý nói vọng ra từ bên trong.

“Chồng tôi thế nào?” Liên vừa mở cửa thì hỏi ngay.

“Chị xem ở đây,” bác sĩ Lý chỉ vào hai khối đen trắng trên tấm phim, có vẻ như là hai lá phổi. “Kết quả cho thấy không có nguy hại nào đối với phổi của anh Định. Anh ấy hoàn toàn ổn,” bác sĩ Lý thở dài. “Tôi dự tính đo nồng độ ô-xi trong máu chồng chị. Nhưng có lẽ kết quả không có gì khác. Một vài đồng nghiệp còn bảo tôi hay là kiểm tra khoang mũi của chồng chị, chị Liên ạ.”

“Thôi, ông không nói nhiều nữa,” Liên lùa tóc mình sang một bên. “Chuyện chó gì đang xảy ra với chồng tôi? Tôi thật tình không hiểu nổi cái bệnh viện này, cả ông nữa!” Liên bây giờ đã đứng dậy. “Qua đêm nay ông chữa không được thì tôi chuyển viện cho chồng tôi,” chị lớn tiếng.

Bác sĩ Lý đành cho đưa Định về phòng bệnh ban đầu. Liên không tài nào tìm được cách trục xuất những suy nghĩ hỗn độn trong đầu chị. Chị nghĩ có ai đó hay bọn nào đó đang bỡn cợt chị và chồng chị. Hay bác sĩ Lý cũng bị bỡn cợt? Hay cả bệnh viện đều bị bỡn cợt? Thế thì ai bỡn cợt? Chị không biết.

*

Liên ngồi trông coi chồng đến tối. Chị mệt nhũn cả người. Định đã nằm im được ba trăm năm chín phút. Sang phút ba trăm sáu chục, bác sĩ Lý bước vào phòng bệnh. Tóc ông vẫn rẽ ngôi nhưng ông không khoác áo bờ-lu. Thay vì giắt bút ở túi áo, ông lại cầm trên tay vật gì đó như máy sốc điện.

“Cách này chắc sẽ giúp chồng chị tỉnh lại,” ông nói với Liên.

“Ông tính làm gì?” Liên hoang mang.

“Chị đừng lo. Tôi sẽ giúp anh ấy thở lại bình thường nhanh thôi,” bác sĩ Lý nói.

Liên không ậm ừ nổi. Chị cũng không biết có nên ngăn bác sĩ Lý hay không.

“Sốc điện nhẹ là một phương thức hiệu quả để dứt điểm cơn hôn mê của chồng chị.”

Liên đứng sát bên theo dõi những động tác của bác sĩ Lý. Ông làm đúng những thao tác các bác sĩ hay làm trên phim khi thực hiện sốc điện cho bệnh nhân. Tim Liên đập thình thịch. Chị thở từng hơi nặng nề.

“Sốc!” bác sĩ Lý kêu lên một tiếng. Liên thấy cả lồng ngực của Định giật mạnh và nảy lên.

“Định!” Liên ngạc nhiên vì thấy Định mở mắt. Gương mặt Định đầy mồ hôi. Hai cái ống thở rung bần bật và tay Định đang ghì chặt chúng.

“Thả lỏng đi anh,” bác sĩ Lý nhanh tay ấn những hàng nút trên máy hô hấp, “hít thật sâu vào!”

“Liên…” Định cố phát âm. Định hít thở đứt đoạn, nghe tiếng hức hức như đang khóc. “Gỡ cho anh,” Định chỉ vào hai chiếc ống thở dài hẹp.

“Em không hiểu… Anh nằm yên để bác Lý điều trị cho anh. Anh đừng cố nói gì hết,” Liên vừa lắc đầu, nước mắt bắt đầu ứa ra.

Định gắng gượng ngồi dậy. Anh tự tháo hẳn ống thở ra khỏi mũi mình.

“Ơ kìa anh!” bác sĩ Lý hoang mang không hiểu Định làm gì.

Định vẫn hít thở đứt đoạn. Định bước về phía ban công. Định ưỡn ngực. Định hít một hơi thật dài và thở ra nặng nhọc.

“Anh ơi anh đi đâu đấy quay vào đây,” Liên cũng hoang mang không hiểu Định làm gì.

Định đứng ở ban công, giơ hai tay lên và hít từng hơi dài, sau đó lại thở ra nặng nhọc, cho đến khi không đủ sức để hít vào được nữa.

(Đã chỉnh sửa từ bản thảo đầu tiên ngày 10/5/2016)

The Desire To Breathe, Painting by Mariya Markina | Artmajeur
Mariya Markina, The Desire To Breathe (2017), Oil on Canvas.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến